Trong khoảnh khắc nguy hiểm này, tay phải Ôn Văn biến thành màu đen, sức mạnh tăng vọt loại bỏ sự khống chế của mớ xúc tua rồi mạnh mẽ chặn lại tia sáng kia.
Năng lượng công kích màu xanh kia giống như làn khói bị máy hút khói hút đi, bị cánh tay hấp thu hoàn toàn.
Lâm Triết Viễn nhướng mày, để không tổn thương tới tính mạng của Ôn Văn, anh đã không dùng hết toàn bộ công suất, nhưng Ôn Văn có thể hấp thu đòn công kích này thật sự nằm ngoài dự liệu của anh.
Tiếp đó tay trái Ôn Văn lóe ra ánh sáng xanh, dòng năng lượng mạnh mẽ từ ngón tay bắn ra ngoài, chuẩn xác bắn vào mớ xúc tua đang quấn trên người.
Mớ xúc tua bền chắc kia theo đòn tấn công của năng lượng mà trở nên mềm nhũn, làm Ôn Văn có thể dễ dàng thoát ra.
Lâm Triết Viễn liếm môi, ánh mắt sáng rực nhìn Ôn Văn: "Hấp thu và phóng thích năng lượng, đây là năng lực cậu có được khi đạt tới cảnh giới Đồng Hóa à, năng lực này rất tuyệt vời."
Sau khi thoát khỏi sự khống chế, Ôn Văn vặn vặn vai, bày ra tư thế, nhe răng cười nói: "He he... tiếp tục nào!"
"Ngừng, ngừng ở đây, cậu hợp cách." Lâm Triết Viễn làm ra tư thế đình chiến.
Ôn Văn nhăn nhó, nói với Lâm Triết Viễn: "Đừng mà, tôi chỉ vừa mới tiến vào trạng thái thôi, tiếp tục đi có được không?"
Anh biết Lâm Triết Viễn vẫn chưa sử dụng toàn lực, ít nhất thì cũng chưa biến thành trạng thái con mắt khổng lồ kia.
Lâm Triết Viễn lắc đầu nói: "Còn đấu tiếp thì có lẽ là tôi hoặc cậu sẽ bị thương, như vậy không tốt."
Trước đó Lâm Triết Viễn là người nắm nhịp cuộc chiến, anh nắm chắc mình sẽ không ngộ thương Ôn Văn, nhưng thực lực Ôn Văn biểu lộ ra nằm ngoài dự đoán của anh, còn đấu tiếp thì anh không nắm chắc được.
"Aiz, anh thật không thú vị chút nào." Ôn Văn đặt mông ngồi bệt xuống đất, thất vọng nói.
Lâm Triết Viễn hỏi ngược lại: "Chiến đấu thì có gì thú vị đâu chứ?"
Điều này làm Ôn Văn khó có thể trả lời, chỉ đành hậm hực nói: "Chính là rất thú vị mà."
Nhìn dáng vẻ Ôn Văn, Lâm Triết Viễn bật cười: "Theo đuổi chiến đấu có thể giúp cậu mạnh mẽ nhanh chóng hơn, nhưng trong thế giới siêu năng thì thua thường đồng nghĩa với tử vong, hơn nữa không có ai vẫn luôn thắng mãi được."
"Có điều tính cách của cậu lại thích hợp làm siêu thợ săn, thế giới của siêu thợ săn kịch liệt hơn thế giới của chúng ta rất nhiều."
Ôn Văn gật đầu, giải trừ trạng thái thể chất khỉ đầu chó lông quăn, chuyển thành thể chất kim ưng, lập tức từ dưới đất bò dậy, không còn khóc lóc ỏm tỏi nữa.
Đã thông qua bài kiểm tra của Lâm Triết Viễn thì anh không cần để mình bị vây trong trạng thái mất trí nữa.
"Sát hạch siêu thợ săn, một năm chỉ có một lần, địa điểm thi nằm ở thành phố Thịnh Kinh gần khu Hoa Phủ, thời gian là hai tháng sau, cậu định khi nào rời khỏi thành phố Phù Dung Hà?"
Ôn Văn suy nghĩ một chút rồi nói: "Hai ngày nữa."
Lâm Triết Viễn sửng sốt: "Nhanh vậy sao?"
"Sức mạnh của tôi vẫn còn chưa hoàn thiện, cần tìm nơi để rèn luyện một chút, tôi muốn dùng trạng thái tốt nhất để tham gia sát hạch." Trước đó Ôn Văn đã nghĩ ra xong lý do.
Lâm Triết Viễn do dự nhưng vẫn đồng ý.
Trong cuộc chiến vừa nãy, Lâm Triết Viễn cũng phát hiện sức mạnh của Ôn Văn có chỗ thiếu sót, vì thế cách nói của Ôn Văn cũng khá hợp lý.
"Cậu đã muốn đi thì tôi cũng không cản, tối mai tới Phù Dung Tiểu Trù đi, chúng tôi mở tiệc tiễn cậu."
Sau khi nói xong, Lâm Triết Viễn liền xoay người rời đi, sau đó đám Lâm Lộ chạy tới xoay quanh Ôn Văn cứ hệt như đang nhìn động vật quý hiếm...
Sau khi trở lại phòng làm việc, Lâm Triết Viễn đứng bên cửa sổ, thở dài.
Miêu Hân Di từ phía sau lưng ôm lấy Lâm Triết Viễn hỏi: "Sao thế, không nỡ à?"
Lâm Triết Viễn đắng chát nói: "Sau khi cậu ta đi rồi, dưới tay anh chỉ còn lại Lâm Lộ với Diêm Tu, có thể không tiếc sao, nhưng mà cũng sao cả."
"Chỉ là anh cảm thấy... anh lựa chọn trở thành tiểu đội trưởng của đội săn ma thành phố Phù Dung Hà có phải là một quyết định sai lầm hay không, trước đây thực lực của anh và tên 'Băng Hà' kia sấp xỉ nhau, nhưng bây giờ căn bản đã không còn cùng cấp bậc nữa rồi."
Miêu Hân Di ngơ ngác một chốc mới nói: "Vậy anh cũng muốn làm siêu thợ săn hả, chỉ cần anh muốn..."
Lâm Triết Viễn lắc đầu: "Em nghĩ nhiều rồi."
Thứ nhất, anh không bỏ thành phố Phù Dung Hà này được.
Thứ hai, cuộc sống của siêu thợ săn không thích hợp với người có gia đình.
...
Tối hôm sau, vẫn là Phù Dung Tiểu Trù, mọi người tới tiễn Ôn Văn.
Qua ba vòng rượu, Diêm Tu ngồi xuống bên cạnh Ôn Văn, kín đáo đưa cho anh một lá thư.
"Thư này là gì vậy?" Ôn Văn khó hiểu hỏi.
"Sát hạch siêu thợ săn tiến hành ở thành phố Thịnh Kinh, ông đi ngang qua tỉnh Tương Nam thì giúp tôi gửi lá thư này cho cha sứ Lưu Đan Phong ở nhà thờ lớn thành phố Thiên Hà."
Ôn Văn nhếch môi: "Thời đại nào rồi mà còn nhờ thôi làm người truyền tin nữa chứ?"
Diêm Tu giải thích: "Tại vì trong thế giới người bình thường, cha sứ Lưu Đan Phong là người không tồn tại, tôi không muốn thứ này rơi vào tay những người khác của giáo hội."
Ôn Văn khó hiểu nhìn Diêm Tu: "Đây là thứ bí mật gì vậy? Không cuốn tôi vào chuyện phiền phức gì chứ?"
Diêm Tu bật cười: "Thứ này có thể có nguy hiểm gì chứ, là báo cáo công việc của tôi ở thành phố Phù Dung Hà mà thôi, với lại đơn xin chuyển đi, ông ấy là thầy của tôi, nếu tôi muốn chuyển đi thì cần ông ấy cho phép."
Vẻ mặt Ôn Văn khá quỷ dị, nhìn Diêm Tu nói: "Chuyển đi... ông cũng không muốn ở lại thành phố Phù Dung Hà à, vậy thì Lâm Triết Viễn sẽ trở thành tư lệnh cô độc mất."
Diêm Tu có chút tịch mịch giải thích: "Chỉ là đơn xin thôi, có thể chuyển đi hay không còn phải xem ý bên trên, với lại tôi khác với ông, tôi có đi thì đội trưởng Lâm cũng không buồn."
Nói chuyện với Diêm Tu một hồi, cuối cùng Ôn Văn cũng nhận lá thư này, bởi vì anh quả thực cần phải tới thành phố Thiên Hà một chuyến.
Nói tới thành phố Thiên Hà, nơi này đối với Ôn Văn là một nơi đặc biệt, vì thế anh vỗ vỗ vai Diêm Tu nói: "Nói tới thì thì ra ông chính là mục sư của thành phố Thiên Hà hả, tôi cũng tới từ đó, hoàn cảnh bên đó đúng là không tệ."
"Thành phố Thiên Hà... aiz..."
Nói tới thành phố Thiên Hà, Diêm Tu liền có chút phiền muộn, tâm sự với Ôn Văn: "Ông là một thám tử rất giỏi đúng không, tôi muốn nhờ ông điều tra một vụ án."
"Có vụ án à, nói nghe thử coi?" Nếu có vụ án thích hợp, Ôn Văn sẽ không bỏ qua.
Trên mặt nạ Diêm Tu xuất hiện vẻ mặt xấu hổ: "Trước đó tôi vẫn luôn làm việc ở nhà thờ lớn thành phố Thiên Hà, suốt một khoảng thời gian dài làm việc, tôi không hề xảy ra chút sai lầm nào, đây là điều mà tôi rất tự hào."
"Nhưng khoảng thời gian tôi chuẩn bị rời khỏi thành phố Thiên Hà, trong một lần tôi gác đêm thì giáo đường bị mất trộm, đó là vết bẩn duy nhất trong lý lịch của tôi, tôi hi vọng ông có thể giúp tôi bắt được tên trộm đó."
Trong lòng Ôn Văn có chút chột dạ, nhà thờ lớn ở thành phố Thiên Hà hình như chỉ có một cái đi...
Chẳng qua trên mặt anh không biểu lộ gì cả, lạnh nhạt từ chối: "Hiện giờ tôi sử lý những vụ có liên quan tới sức mạnh siêu nhiên thôi, không có hứng thú với mấy vụ bình thường."
Diêm Tu nhíu mày: "Khi đó tôi chính là người canh giữ, nếu không phải người siêu năng thì làm sao có thể trộm đồ được chứ."
Ôn Văn đảo mắt hỏi: "Thế giáo đường đã mất thứ gì?"
Diêm Tu sửng sốt: "Nước thánh, giáo điển, chữ thập này nọ..."
"Ông nghĩ, nếu thật sự là người siêu năng thì lại đi trộm mấy món bình thường này à, ông nhận đi cho rồi." Ôn Văn vỗ vai Diêm Tu, xoay người đi tìm người khác nói chuyện.
Anh nói nhiều như vậy, thật ra là không muốn tự bắt chính mình mà thôi.
Diêm Tu đứng yên ở đó bối rối: "Mấy thứ đó, hình như đúng là không có ích lợi gì với người siêu năng cả...."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo